Thư ký Lục muốn ngăn Dương Ngọc Phượng lại nhưng bị Dương Ngọc Phượng túm vào mặt, trên mặt ông lập tức xuất hiện mấy vết máu, lập tức mặt mày sa sầm quát lên: “Được rồi.”
“Mẹ, đủ rồi chứ?” Lục Nam đẩy xe lăn chắn giữa Dương Ngọc Phượng và thư ký Lục, mặt lạnh tanh.
Dương Ngọc Phượng lùi lại hai bước, mặc dù trước mặt là con trai mình nhưng bà lại thấy sợ vì khuôn mặt lạnh tanh đó.
Dương Ngọc Phượng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, thư ký Lục đi đến trước mặt bố Dương cúi người đỡ ghế: “Chú Dương ngồi, chúng ta có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, động tay động chân làm mất hòa khí.”
Bố Dương thuận thế ngồi xuống ghế: “Lục Chính Hải dám đánh con gái tôi, còn nói gì đến hòa khí.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây