“Tôi không hề báo cho những người bạn chiến đấu cũ của chúng ta biết, ai ngờ mọi người lại tự động tìm đến, thế là không đủ chỗ ngồi, thức ăn cũng không đủ, đầu bếp đang tìm cách giải quyết đây!”
“Haha! Lão ban trưởng, chúng tôi đến đây hôm nay không phải vì bữa cơm này mà chỉ muốn đến chung vui, hơn nữa bác sĩ Tô là ân nhân cứu mạng của tôi, cho dù ông không muốn tôi đến, tôi cũng phải đến để cảm ơn cô ấy.”
Ông Ngô nhìn sang Dương Ngọc Cầm, nhận lấy chiếc hộp từ tay cô ấy, đưa cho ông Liễu: “Ông không mời tôi, tôi biết ngay là ông không muốn tổ chức linh đình, vì vậy hôm nay tôi chỉ dẫn Ngọc Cầm đến, lũ trẻ con trong nhà tôi đều không cho chúng nó đến.”
Ông Liễu cũng không từ chối, nhận lấy hộp rồi đưa cho Lục Nam: “Ngọc Cầm cũng lớn tuổi rồi, nhà con có ba nàng dâu cũng nên lo liệu cho nó đi chứ.”
“Chú Liễu, bố cháu, ba chị dâu cũng có lo ạ, nhưng mà…” Dương Ngọc Cầm liếc mắt nhìn qua Tô Ninh Tịch và mọi người phía sau hai ông cụ, trên mặt thoáng hiện vẻ buồn bã: “Cháu không có ý định đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây