Cô thở không ra hơi, dừng bước: “Không được rồi, không được rồi, em chạy không nổi nữa.”
Lục Nam chạy chậm lại bên Ninh Tịch: “Vợ à, em mới chạy được mười phút.”
“Mới mười phút à?” Ninh Tịch có chút chột dạ, đảo mắt nhìn quanh, không dám nhìn Lục Nam: “Sao em lại cảm giác mình đã chạy rất lâu rồi nhỉ.”
“Mới mười phút thôi, anh xem thời gian rồi, nhanh lên, tiếp tục chạy, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ra ngoài, không chạy nhiều hơn một chút...”
Ninh Tịch vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, cái gì cũng phải từ từ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây