“Nhớ ạ, nhớ ạ, con nhớ các em lắm.” Trần Lâm chạy tới, hớn hở nằm nhoài ra trước xe đẩy, đưa tay chọc chọc vào mặt hai đứa bé: “Em trai, em gái, hai em có nhớ anh không?”
Lục Nam đứng bên cạnh nhìn mà gân xanh nổi lên, thật muốn bế thằng nhóc kia lên ném ra ngoài, bé tí đã biết ve vãn Cẩm Bảo nhà anh rồi.
Ninh Tịch chỉ liếc mắt một cái đã biết Lục Nam đang nghĩ gì, cô nhịn không được phì cười vỗ vỗ vào người anh, cười tươi nhìn về phía ông cụ Lăng: “Ông Lăng, chúng ta vào nhà ngồi đi ạ.”
“Ấy, ra chòi nghỉ mát ngồi một lát đi, Bác sĩ Ninh, cháu đã đến đó chưa? Chỗ đó ngồi mát hơn trong nhà, hít thở toàn là mùi hoa cỏ cây cối, thoải mái hơn ngồi trong nhà nhiều.”
“Cháu chưa đến đó bao giờ ạ.” Ninh Tịch cười dẫn đường phía trước, đưa hai người đi qua.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây