“Ôi chao! Mới hơn hai tháng tuổi mà đã biết làm động tác chúc mừng rồi, tiểu sư muội, sao con lại thông minh như vậy chứ.”
“...” Liệu có khả năng nào, Cẩm Nhi chỉ đang tự nắm lấy tay mình chơi, còn cái gọi là động tác chúc mừng chỉ là hành động vô thức của con bé hay không.
Chú Trần từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hai người cũng rất vui vẻ, bước nhanh tới “Sư phụ, hai người đến từ lúc nào vậy.”
Ninh Tịch mỉm cười giải thích: “Chúng con đến từ sáng hôm qua, ngồi trên tàu năm ngày hơi mệt nên ở nhà nghỉ ngơi một hôm.”
“Ngồi tàu quả thực là rất mệt, lúc chúng ta tới đây, cái xương già này của con suýt chút nữa thì rã rời ra, sư phụ, hai người đừng đứng ngoài đó nữa, vào nhà ngồi đi, nào nào nào, tiểu sư đệ, sư huynh bế con có được không.” Chú Trần vừa cười vừa đưa tay bế Niên Bảo lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây