“Tối hôm qua chuẩn bị thuốc xong thì bắt đầu nghiền, nhưng chúng tôi đều thay phiên nhau nghỉ ngơi, là hai nhóm người thay phiên nhau nghiền.” Vương Thiên Đông giải thích một câu, cũng vội vàng nói: “Bác sĩ Ninh, col và Lục tiên sinh vào nhà chính nghỉ ngơi một lát đi, đợi chúng tôi nghiền xong thuốc sẽ báo cho.”
“Vậy làm phiền mọi người rồi.” Ninh Tịch khách sáo một câu, cùng Lục Nam đưa hai đứa trẻ vào nhà chính.
Cô rót một ít nước nóng, rồi ngồi trước xe nôi chơi với hai đứa nhỏ. Càng lớn, hai đứa càng thức lâu hơn.
Theo ý của col, hai đứa nhỏ gần như lúc nào cũng được đặt trong xe nôi hoặc trên giường, chỉ khi nào đói hoặc tè dầm mới bế lên. Bình thường, chỉ cần con thức mà không khóc, vợ chồng cô đều ngồi chơi với con, rất ít khi bế ẵm.
Ninh Tịch làm vậy không phải là không thương con, mà vì cok còn phải học bài. Sau này, chỉ có mẹ Tú Hà chăm hai đứa, nếu bây giờ các con quen được bế, một mình mẹ chăm hai đứa sẽ rất vất vả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây