Có lẽ là biết Ninh Tịch thực sự có thể cứu con trai mình, sắc mặt Ngụy Quốc Phong so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, cũng có tâm trạng tán gẫu với Lục Nam: “Tôi nhớ cậu, cậu rất giỏi, những người đồng đội của cậu cũng rất giỏi.”
Lần diễn tập đó, bọn họ ở trong phòng giám sát xem rất rõ ràng, nhóm người Lục Nam vốn không quen thuộc với tình hình núi Vân Thành, chỉ dựa vào một tấm bản đồ đã đánh cho nhóm tân binh cả ngày lăn lộn trong rừng xanh phải kêu khổ thấu trời, không có chút sức phản kháng nào.
Đặc biệt là Lục Nam, anh như một lưỡi dao sắc bén, luôn có thể đâm thẳng vào trái tim kẻ địch, anh như một con sói đơn độc, một mình một đao đã dễ dàng 'tiêu diệt' toàn bộ lưỡi dao sắc bén mà Vân Thành luôn tự hào.
Ngụy Quốc Phong vẫn còn nhớ lúc đó Lục Nam khiến ông có chút bất ngờ, nhưng ông cũng không biểu hiện gì quá mức, chỉ điềm đạm khen ngợi: “Các chiến sĩ ở Vân Thành cũng rất xuất sắc.”
Ngụy Quốc Phong xua tay: “Trước đây chúng tôi cũng cảm thấy bọn họ rất khá, nhưng lần diễn tập đó khiến chúng tôi nhận ra khoảng cách giữa bọn họ và các cậu lớn đến mức nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây