“Cậu ấy không có anh chị em gì, chẳng ai giúp đỡ chia sẻ bớt những vất vả nhọc trọi, Chu Thông là anh của Tiểu Mẫn, cũng coi như là anh trai của cậu ấy, anh em họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, san sẻ cho nhau, cũng có thể để cậu ấy cảm nhận được tình nghĩa anh em chưa từng có.”
Lời của Ninh Tịch khiến mẹ Chu trầm tư suy nghĩ, cũng khiến Ninh Tú Hà trầm ngâm, người thiếu thốn tình thương của mẹ đâu phải chỉ có mình Chu Vương Long.
Ninh Tú Hà nhìn về phía Lục Nam đã chuyển xong tủ lạnh, đang tính tiền công cho thợ, đứa con nhà bà cũng thiếu thốn tình thương của mẹ.
Thấy mẹ Chu không còn kiên quyết như lúc trước, Ninh Tịch tiếp tục cười nói: “Bác à, bác xem Vương Long mua một căn nhà lớn như vậy, nếu trong nhà chỉ có cậu ấy và Tiểu Mẫn thì sẽ trống trải biết bao, nếu hai đứa vì bất đồng ý kiến mà cãi nhau, không có ai đứng ra làm người hoà giải, chẳng phải hai đứa sẽ cứ giận dỗi nhau mãi sao.”
“Đàn ông thường vô tâm, đôi khi chỉ một hành động, một câu nói cũng có thể vô tình đắc tội với vợ mình mà không hề hay biết, lúc đó Tiểu Mẫn vẫn còn đang giận, mà Vương Long vẫn cứ như không có chuyện gì xảy ra, muốn làm gì thì làm, lúc này mà không có bác đứng ra khuyên nhủ Tiểu Mẫn rộng lượng một chút, sau đó lựa lời nhắc nhở Vương Long xem cậu ấy đã làm sai điều gì, chẳng phải hai đứa sẽ cứ giận dỗi, cứ thế mà cứng nhắc với nhau mãi sao.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây