“Sinh nhật của con cũng là ngày mẹ vất vả.” Ninh Tịch cầm chiếc vòng ngọc đeo lên tay Ninh Tú Hà, đi đến sau lưng bà nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Cảm ơn mẹ hai mươi mốt năm qua đã đưa con đến thế giới này, mẹ, con yêu mẹ.”
Ninh Tú Hà rưng rưng nước mắt: “Tịch Nhi, mẹ cũng yêu con.”
Hai mẹ con ôm nhau một lúc lâu, Ninh Tịch như thể biến ảo thuật từ trong tay lấy ra một sợi dây chuyền, cô đeo sợi dây chuyền lên cổ Ninh Tú Hà.
Ninh Tú Hà cầm mặt dây chuyền, nhẹ nhàng mở ra, nhìn thấy bức ảnh chính mình đang cười ngọt ngào và người đàn ông khiến bà ngày đêm nhung nhớ, có chút ngẩn ngơ.
“Mẹ, con béo lên rồi, đeo dây chuyền không vừa, hơn nữa anh Nam cũng đã chuẩn bị cho con một sợi dây chuyền rất đẹp, nên sợi dây chuyền này mẹ cứ giữ lấy mà đeo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây