“Mẹ còn chưa nói ông ấy là ai, con đi đâu tìm người?” Ninh Tịch giả vờ nhẹ giọng nhún vai, sau đó cười hỏi: “Mẹ, có phải giờ mẹ vẫn còn thích ông ấy không, nếu không sao mẹ lại để tâm đến vinh dự của ông ấy như vậy?”
Gương mặt Ninh Tú Hà chợt đỏ ửng, bà bực bội cốc nhẹ lên trán Ninh Tịch: “Mẹ lớn tuổi thế này rồi, còn nói gì đến thích hay không thích nữa.”
Ninh Tịch mỉm cười thăm dò: “Chúng ta đến đế đô, nhỡ đâu gặp ba thì mẹ tính sao?”
“Không gặp được đâu, giờ ông ấy chắc chắn là nhân vật lớn rồi, nhân vật lớn sao mà dễ gặp được chứ? Nhân vật lớn sao mà rảnh rỗi đi dạo chơi được? Mẹ không thể gặp ông ấy được đâu, con đến đơn vị của Tiểu Nam bọn họ thì may ra.”
Nghĩ ngợi một lúc, Ninh Tú Hà cười nói: “Gặp thì cũng có sao đâu, ông ta cũng hơn bốn mươi rồi, con cái chắc cũng chỉ nhỏ hơn con vài tuổi, nhìn thấy mẹ có khi còn chẳng nhớ nổi mẹ là ai ấy chứ,”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây