Châm cứu xong, Ninh Tịch lấy từ dưới đáy hộp thuốc ra một chiếc bát sứ đưa cho Lục Bắc: “Thuốc trị sẹo, sáng tối mỗi ngày bôi một lần.”
“Nằm nghỉ ngơi đi, đến giờ anh đưa Tiểu Bắc đi lấy kim.” Lục Nam giục một tiếng, dọn dẹp hộp thuốc xong, đưa Lục Bắc ra ngoài.
Nghỉ dưỡng hơn nửa tháng, Ninh Tịch rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, người cũng dần dần trở nên phấn chấn hơn, người có tinh thần thì mọi việc cũng nhiều hơn, việc cần bận tâm cũng nhiều hơn.
“Hồn về rồi.” Lục Nam khua khua tay trước mặt Ninh Tịch mấy cái, đợi đến khi Ninh Tịch hoàn hồn mới cười hỏi: “Nghĩ gì mà ngay cả đọc tài liệu ôn tập cũng có thể ngẩn người ra thế?”.
“Anh, hộ khẩu của con làm thế nào bây giờ ạ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây