Bế thêm một lúc, Lục Húc trả đứa bé lại cho Lục Nam, lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, anh TA cử động vai, hai bên vai vừa đau vừa mỏi, đưa tay sờ trán, toàn là mồ hôi: “Đứa nhỏ này nặng như ngàn cân.”
“Anh căng thẳng quá đấy.” Cảm giác nặng ngàn cân đó Lục Nam cũng từng trải qua, kiếp trước lần đầu tiên nhận đứa cháu ngoại từ tay con rể, anh cũng giống anh trai mình, không biết phải làm sao, vất vả lắm mới bế được đứa bé, lại sợ làm rơi, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích, bế một lúc đã thấy toàn thân đau nhức, còn khó chịu hơn cả huấn luyện một ngày.
Lục Húc bọn họ muốn đi rồi, Lục Nam giao đứa bé cho Ninh Tú Hà, đi theo sau mấy người, tiễn họ ra ngoài.
Lục Chính Hoa giao đứa nhỏ trong lòng cho Lục Chính Hải: “Vậy chúng tôi đi đây, trẻ con không thể ra gió, mọi người đừng tiễn nữa.”
Lục Chính Hải đứng dậy nhưng không tiễn ra ngoài, chỉ nói: “Tiểu Húc, đi đường cẩn thận.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây