“Loại người như hắn ta thì nên đi tù mọt gông.” Ninh Tú Hà ở bên cạnh bất bình nói, đặc biệt là nghĩ đến tối qua con gái và cháu gái suýt nữa thì mất mạng, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
“Oa oa...” Một tràng tiếng khóc oa oa vang lên, Lục Nam bế một đứa bé bụ bẫm trắng trẻo đi vào phòng bệnh, vừa đi vừa vỗ nhẹ vào lưng đứa bé: “Ngoan nào, Niên Niên đói bụng rồi phải không, chúng ta bảo bà ngoại pha sữa nhé.”
Ninh Tú Hà vội vàng đứng dậy lấy bình sữa: “Mới tắm xong đã đói rồi, chẳng phải con vừa ăn lúc nãy sao?“.
“Lại đi vệ sinh rồi, bụng lại trống trơn rồi!”, Lục Nam cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về con trai nhỏ, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan nào con trai, chúng ta nói nhỏ thôi, đừng làm mẹ thức giấc.“.
Chu Hội nghe Lục Nam nhắc đến Ninh Tịch, mới sực nhớ ra Ninh Tịch đã tỉnh, vội vàng nói: “Ấy chà! Tiểu Tịch tỉnh rồi à? Còn cho bú sữa ngoài làm gì, nhanh nhanh, đi ra ngoài để Tiểu Tịch cho con bú.“.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây