Trút giận xong, Tô Vệ Quốc cũng dần bình tĩnh lại, Tô Vệ Quốc đã nhìn thấy Lục Nam đau lòng con gái bảo bối của ông như thế nào, cũng biết mình không thể vì chuyện này mà giận Lục Nam được.
Tô Vệ Quốc hít một hơi thật sâu, giọng điệu cũng dịu lại: “Lúc này con be cần nhất là sự đồng hành, con về nhà chăm sóc con bé cho tốt.”
“Đúng vậy, thủ trưởng, ngài không cần quá lo lắng, Tiểu Tịch hiện tại không có việc gì.”
“Con nghĩ ba có thể yên tâm sao?” Tô Vệ Quốc hỏi ngược lại một câu, không cho Lục Nam cơ hội nói chuyện bèn cúp máy cái rầm, lại vội vàng gọi điện cho lính gác của mình, bảo lính gác lái xe đưa ông ra ga tàu, cúp điện thoại, ông suy nghĩ một chút vẫn là gọi điện thoại cho ông cụ nhà mình.
Điện thoại không ai nghe máy, Tô Vệ Quốc lại gọi cuộc thứ hai, cuộc thứ hai gọi đi sắp cúp thì bên kia mới bắt máy, giọng điệu rất tệ: “Ai đấy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây