Ninh Tịch thầm nói thầm trong lòng một câu, so với Hoàng Thành An, cô căn bản không tính là tàn nhẫn, đương nhiên lời này cô không dám nói ra trước mặt Thành An, người trước mắt này, hiện tại cô không thể đắc tội nổi.
“Lần trước đến nhà cô là tên Hạo Tử, chân đã bị đánh gãy, hiện tại vẫn còn đang nằm viện.”
“Cảm ơn anh Cửu.”
“Muốn cảm ơn tôi, thì nhanh chóng để tôi nhìn thấy hồi báo, một tuần quá dài, ba ngày, ba ngày sau tôi đến lấy thuốc.” Thành An đứng dậy, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Giang hồ không phải đều coi trọng nghĩa khí sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây