Ba người bước vào phòng, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, trong căn phòng tối tăm, một bé gái mười mấy tuổi đang ngồi bên giường, từng thìa từng thìa đút nước cho người nằm trên giường.
Vu Tuệ Trân nhìn thấy Tôn Miểu, hốc mắt lập tức đỏ hoe, đôi môi run run, muốn nói gì đó.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Văn Tâm quay người lại, nhìn thấy mắt mẹ Miểu cũng đỏ hoe, con bé ngoan ngoãn đứng dậy, không nói một lời mà lùi sang một bên.
“Tuệ Trân, anh về rồi.”, giọng Tôn Miểu khàn đặc gọi, anh bước nhanh đến ôm lấy Tuệ Trân; “Xin lỗi, xin lỗi em, đều là tại anh, để em phải chịu khổ rồi.”
Tuệ Trân chỉ biết lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây