“Đẹp.” Lục Nam kéo tay cô xuống: “Vẫn còn sớm mà, để chồng ngắm thêm một lát nữa, nửa năm không gặp em, nhớ em muốn chết rồi.”
Mặt Ninh Tịch lại đỏ lên, tuy rằng trước khi anh đi, hai người cũng khá là thân mật, nhưng lúc đó anh cũng chưa từng nói nhớ cô hay gì cả, đột nhiên lại tự xưng là chồng, lại còn nói nhớ cô muốn chết, cô có chút không thích ứng kịp, còn có chút ngại ngùng.
Lục Nam đưa tay kéo cô vào lòng: “Tối qua ngủ ngon không?”
“Rất ngon.” Là một đêm ngon giấc nhất trong suốt nửa năm qua, cô giơ tay lên sờ sờ quầng thâm dưới mắt anh: “Quầng thâm nặng như vậy, tối qua có phải em trở mình làm anh mất ngủ không?”
Lục Nam nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình, khẽ cười nói “Không có, anh ở trong núi một tuần, ba ngày cuối cùng tách khỏi đội, một mình không dám nghỉ ngơi, sợ trong núi có nguy hiểm cũng sợ gặp phải quân địch nên không dám nhắm mắt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây