“Ngứa.” Ninh Tịch muốn rụt chân lại.
Nhưng anh lại dùng hai tay giữ chặt bàn chân cô: “Đừng động, anh ủ ấm cho em.”
“Anh đứng đó làm gì, không mệt à!” Ninh Tịch có chút cạn lời nhìn anh, người này không biết đang nghĩ gì mà lại ngoan ngoãn đứng yên như vậy.
Nếu cô là đàn ông, nửa năm không gặp vợ, chắc chắn sẽ vồ vập ôm vợ chui vào trong chăn.
Lục Nam chỉ cười cười, không nói gì, đợi đến khi bàn chân cô ấm lên một chút, anh mới buông tay ra, kéo chăn lên cho cô: “Ngoan, anh đi tắm rửa trước đã, anh ở trên núi cả tuần rồi, bẩn lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây