“Thật ra cháu có cách, nhưng chú Trần cũng biết anh Nam tính tình hơi nhỏ nhen, nếu cháu chữa bệnh cho người ta, chắc chắn anh ấy sẽ tức chết, biết đâu được giây trước biết chuyện, giây sau sẽ bỏ hết mọi việc mà chạy về.”
“Haha! Đó là vì cậu Nam nhà mình quá để ý đến cô vợ nhỏ, sợ vợ nhỏ bị người khác cướp mất.” Thím Hà cười vui vẻ, bưng một cốc nước đến đưa cho Ninh Tịch: “Lần sau, khi nào Lục Nam về, con nhờ chú Trần nói chuyện với cậu ấy đi, làm bác sĩ thì không phân biệt nam nữ, Lục Nam là người nhà của bác sĩ mà giác ngộ thấp thật đấy.”
“Thím Hà, không cần đâu ạ, anh ấy không thích, cháu không chữa bệnh cho ai nữa là được.” Cô biết Lục Nam là người ngoài lạnh trong nóng, nếu cô kiên quyết thì anh ấy sẽ không ngăn cản cô, cô nghe lời anh, chỉ là đơn thuần không nỡ để anh không vui, người đàn ông tốt như vậy khó lắm mới rơi vào tay cô, cô phải nâng niu, chiều chuộng.
Ninh Tịch nói như vậy, thím Hà và bác sĩ Trần cũng không nói gì nữa, bọn họ đã già rồi, không hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi đâu!
“Chú Trần, vợ của bệnh nhân kia là khách quen của nhà cháu, cháu cũng đã đồng ý chữa bệnh cho chồng cô ấy, bên cháu thật sự không tiện, nên muốn nhờ chú Trần chữa bệnh giúp, thật ra bệnh của anh ấy không khó chữa…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây