Bên trong Nhân Tâm Đường chật kín người, tất cả đều là những người đến tìm bác sĩ Trần khám bệnh, Nhân Tâm Đường là hiệu thuốc lâu đời, không chỉ người dân trong trấn mà ngay cả người dân trong thành phố cũng tìm đến đây nhờ bác sĩ Trần khám bệnh.
Bác sĩ Trần đang bận, Lục Nam chào hỏi một tiếng rồi chỉ huy Ninh Tịch đẩy anh vào phòng thuốc.
Trong phòng thuốc có hai bà đang bốc thuốc, thím Hà, thím Dương đều rất quen với Lục Nam, Lục Nam chào hỏi hai người rồi giới thiệu Ninh Tịch cho họ làm quen.
Ninh Tịch nở nụ cười, ngoan ngoãn chào hỏi họ: “Thím Hà, thím Dương, chào bà.”
“Nghe bố cháu nói cháu đã kết hôn, chúng tôi còn trách ông ấy sao không nói với chúng tôi một tiếng.” Thím Hà cười ha ha nói một câu, dừng tay đang làm việc đánh giá Ninh Tịch: “Nhìn xem, cô gái này thật xinh đẹp, chẳng trách ông Lục cứ nhắc đến cô con dâu cả này là khen không ngớt lời.”
Lục Chính Hải ở bên ngoài còn nhắc đến cô con dâu này, hơn nữa còn khen không ngớt lời.
Ninh Tịch chớp mắt, có chút không dám tin, trong ấn tượng của cô, Lục Chính Hải, người cha chồng này ngoài đối với Dương Ngọc Phượng ra thì đối với ai cũng đều tỏ ra rất ôn hòa.
Còn đối với cô, ông nhìn cô bằng ánh mắt đặc biệt là mỗi lần cô gây chuyện ở nhà, trong mắt ông luôn mang theo sự thất vọng khó hiểu.
Thím Dương đang bốc thuốc, cười tươi đáp một tiếng, cười hỏi: “Bố cháu về rồi sao? Hôm trước gặp ông ấy, ông ấy còn nói công việc ở trường chưa xử lý xong.”
“Chưa ạ, mấy ngày nữa lấy bảng điểm xong mới về.”
Nói chuyện xã giao vài câu, Lục Nam nói rõ mục đích đến đây.