“Ninh Tịch, cảm ơn em.” Ngồi trên xe, Lăng Vân hạ cửa kính xe xuống nói với Ninh Tịch.
“Em nhận được thù lao mà mình đáng được nhận rồi.” Cho nên không cần phải cảm ơn.
Đợi đến khi xe đi xa, cô mới xoay người trở vào nhà, Ninh Tú Hà đang ngồi đan len trên ban công.
“Mẹ, mẹ còn biết đan len nữa cơ à?” Ninh Tịch đi tới ngồi xuống ghế, cầm lấy chiếc áo len lên xem, áo len mới chỉ bắt đầu đan, mới chỉ dài khoảng một tấc, màu hồng phấn, nhìn thế nào cũng không giống như là đan cho Ninh Tú Hà.
“Lúc đi làm thuê ở ngoài học được từ một chị.” Ninh Tú Hà cầm chiếc áo len lên so sánh với Ninh Tịch: “Mùa đông đến rồi, mẹ đan cho con hai chiếc áo len trước, sau đó mua thêm len về đan cho hai đứa nhỏ mấy chiếc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây