Bắt mạch rồi mà không có nắm chắc chữa khỏi cho anh ta, chắc là y thuật cũng không ra sao.
Lăng Vân thầm đánh giá bác sĩ Vương trong lòng, rồi lại khách sáo trả lời câu hỏi của bác sĩ Trần: “Hôm nay tinh thần tốt hơn nhiều rồi, ăn uống cũng được, thuốc của cháu đã uống hết rồi, tối nay lại phải làm phiền bác sĩ Trần giúp cháu bốc một thang thuốc ạ.”
“Không phiền, không phiền.” Bác sĩ Trần mỉm cười xua tay. Tại sao lại có chuyện phiền phức như vậy? Thuốc mà Lăng Vân uống mỗi lần đều có giá trị như vậy, vậy tại sao ông lại cảm thấy phiền toái. ?
Hai người trò chuyện rôm rả, bác sĩ Vương dắt theo ba đứa con của mình đứng bên cạnh một câu cũng không chen vào được, nhưng lại không dám tỏ thái độ bất mãn, chỉ có thể vừa im lặng vừa uất ức đứng đó.
Một lát sau Ninh Tịch trở về, đi cùng cô còn có thầy Trương và mẹ của Thẩm Mặc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây