“Em ăn sáng rồi.” Chu Cẩn xua tay từ chối: “Cậu chưa ăn sáng à?”
“Mới ăn được mấy miếng...” Lục Bắc vừa nhai bánh bao vừa kể lại chuyện xảy ra vào buổi sáng.
Chu Cẩn thở phào nhẹ nhõm: “Chú Lục cuối cùng cũng ra tay rồi, tớ đã nói mà! Một người đàn ông sao có thể để một người phụ nữ bắt nạt mãi như vậy được?”
Lời này của Chu Cẩn nói ra còn khá dè dặt, kỳ thực cậu thường hay nghĩ Lục Chính Hải rốt cuộc có phải là đàn ông hay không, rõ ràng bình thường trông ông ta rất bình thường, nhưng mỗi khi gặp Dương Ngọc Phượng thì lại trở thành kẻ nhu nhược, chưa từng dám cứng rắn với bà ta, thậm chí ngay cả chuyện chuyển ra khỏi nhà cũng phải lén lút.
Lúc đó, nhìn những gì Lục Chính Hải làm, cậu chỉ thấy bực bội, trong lòng cũng gán cho Lục Chính Hải cái mác nhu nhược, hèn nhát, vô dụng, nếu không phải vì Ninh Tịch và Lục Bắc, cậu thậm chí còn chẳng muốn gọi Lục Chính Hải một tiếng chú.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây