“Nó có thể có ý nghĩa gì chứ?” Ninh Tịch trong lòng vẫn có chút không chấp nhận được thân thế của mình. Cô hiểu Ninh Tú Hà, cũng hiểu rõ Ninh Tú Hà năm đó đem cô cho Lưu Thục Phương là vì muốn tốt cho cô, chỉ là nút thắt trong lòng này khiến cô khó lòng vượt qua.
“Ninh Tịch… Ninh Tịch… Linh tê, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.” Lục Nam lẩm bẩm cái tên Ninh Tịch, đột nhiên phát hiện hai chữ này lại có phát âm giống với hai chữ khác, ánh mắt liền sáng lên “Vợ à, em nói xem lúc mẹ đặt tên này cho em có phải là muốn thể hiện ý này không?”
“Linh tê…” Ninh Tịch có chút ngẩn ngơ lẩm bẩm, chẳng lẽ ý nghĩa cái tên mà Ninh Tú Hà đặt cho cô là thế này sao?
Lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa cái tên của mình, Ninh Tịch có chút vui vẻ, nhưng rất nhanh sau đó lại bĩu môi, vẻ mặt chán ghét: “Đúng là yêu đương mù quáng mà, người ta đã không cần bà ấy rồi, vậy mà bà ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện tâm linh tương thông với người ta.”
“Lại nữa rồi, sao em lúc nào cũng nghĩ bố bỏ rơi mẹ thế?” Lục Nam bất đắc dĩ gõ nhẹ lên đầu cô, trong lòng thầm thở dài. Bản thân anh vốn không muốn tìm cớ cho chính mình ở kiếp trước, nhưng lại không nỡ để cô tiếp tục oán trách bố ruột của mình, vì vậy lần đầu tiên nhắc đến chuyện của ba tháng trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây