“Một...” nghìn! Ninh Quyên kinh hô lên, vừa kêu lên lại lập tức hạ giọng, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, xác định không có ai mới nhỏ giọng hỏi: “Chị họ, chị giàu thế sao?”
Nhìn cái vẻ chưa từng thấy tiền của cô ta kìa, một nghìn tệ mà đã kích động đến thế.
Trong mắt Ninh Tịch nhanh chóng lóe lên một tia khinh thường: “Không có nhiều tiền, bình thường kiếm được đều bị anh Nam lấy mất, lâu như vậy tôi chỉ lén để dành được một nghìn tệ.”
“Chị họ, chị ngốc quá! Nhiều tiền như vậy mà chị lại để ở chỗ một người ngoài, lỡ bà ta cầm tiền bỏ trốn thì sao?”
Ninh Tịch lại lắc đầu: “Sẽ không, nếu không có tôi, mẹ nuôi tôi đã chết từ lâu rồi, bà ấy sẽ không hại tôi, càng không lấy trộm tiền của tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây