Trương Anh lập tức trả lời: “Sáng nay bao gồm cả vốn là 220 tệ.”
“Chúng tôi mở cửa lúc 7 giờ, họ đến lúc 9 giờ 30 phút, tức là mỗi giờ chúng tôi thu nhập khoảng 88 tệ, chúng tôi bán đồ uống lạnh, càng nóng càng bán chạy, ba giờ còn lại ít nhất cũng phải tính 90 tệ một giờ, ba giờ là 270 tệ, cộng với số tiền thiệt hại trước đó là 1615 tệ, ừm! Bỏ bớt số lẻ cho họ, thành 1600 tệ là được.”
Nữ cảnh sát phụ trách ghi chép ở bên cạnh nghe Ninh Tịch nói xong, lạnh lùng liếc Ninh Tịch một cái: “Cô chắc chắn là cửa hàng nhỏ này của cô cần 1600 tệ, hay là cô muốn tá cơ này để tống tiền người khác.”
Ninh Tịch nhìn nữ cảnh sát có khuôn mặt thanh tú, ý gì đây, người phải đền tiền còn chưa lên tiếng, vị cảnh sát này đã nhảy dựng lên trước, cô ta có quan hệ với nhà họ Vương sao?
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Ninh Tịch mới để ý ánh mắt của đối phương nhìn mình đầy vẻ thù địch và ghét bỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây