“Xuân Lan, khi nào? Tháng này à? Lần sau chúng tôi sẽ góp tiền mua đồ ăn, không thể để Khánh Vân Diên cứ tốn tiền như vậy.”
“Hay là tháng sau đi! Món ngon phải để lâu một chút, cuộc đời mới có hy vọng.”
“Xuân Lan, tôi học rất giỏi, trước đây ở nước Hoa, điểm thấp nhất của tôi cũng là hạng ba toàn tỉnh, đây là số điện thoại của ký túc xá tôi, nếu cậu gặp vấn đề gì trong học tập, cứ liên lạc với tôi. Chỉ cần một phần cơm chiên là đủ.”
“Chém gió... nói giống như ai cũng học kém hơn cậu vậy!”
Mọi người xôn xao tự giới thiệu, Lý Xuân Lan đều đồng ý, vô thức liếc nhìn Khánh Vân Diên đang lặng lẽ thu dọn rác ở cách đó không xa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây