Lý Xuân Lan thở dài một hơi thật sâu, sau đó cũng lên tiếng: “Tôi sẽ nói ý kiến của tôi. Trước khi nói về chuyện Văn Phương Phương, tôi xin phép được nói thêm một chút về những chuyện khác.”
Mọi người trong văn phòng đều nhìn về phía Lý Xuân Lan.
Lý Xuân Lan nói: “Nhiều người trong số các chị em ở đây đều là những người tham gia lớp phụ nữ ngay từ khóa đầu tiên. Chắc hẳn mọi người đều có những tình cảm khác biệt đối với lớp phụ nữ, cũng chính vì vậy mà mọi người sẵn lòng dành nhiều tình cảm hơn để giúp đỡ những chị em sau này ở đây. Cũng chính vì vậy, chị Đoàn Tú mới khó chịu như vậy, cảm thấy người kia là kẻ vong ơn bội nghĩa.”
“Nhưng chúng ta cần phải hiểu, hiện tại lớp phụ nữ đã phát triển mạnh mẽ, trở thành một thương hiệu, hơn nữa chúng ta cũng đã có những tiệm riêng của mình, mọi thứ đã khác rồi! Lớp phụ nữ nhờ phát triển mạnh mẽ mà có thể thay đổi tinh thần và vấn đề công việc của nhiều phụ nữ hơn, nhưng cũng chính vì sự phát triển mạnh mẽ đó mà tấm lòng tương trợ lẫn nhau ban đầu của chúng ta không thể sánh bằng lợi ích tối thượng. Đây là xu thế tất yếu! Chúng ta không thể đòi hỏi người khác phải cao thượng.”
“Hơn nữa, đối với rất nhiều học viên đến học hiện nay, bọn họ không có tình cảm như chúng ta ở khóa đầu tiên. Theo bọn họ, rõ ràng là bọn họ bỏ tiền ra để học nghề, bọn họ là người bỏ tiền ra! Kết quả là bọn họ đi làm ở nơi khác là quyền tự do của bọn họ, lại còn bị chúng ta gán mác kẻ vong ơn bội nghĩa, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng chúng ta có bệnh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây