“Được được được, nghe con.” Tuy trong lòng Dương Văn Chân có ý kiến nhưng vẫn sẵn lòng nghe lời Lý Xuân Lan, thử xem sao.
Lý Hà Lệ cầm túi nilon đứng ở cửa, nghe những lời nói bên trong, một lúc lâu rồi không vào.
Trong lúc vô ý, cô ấy lại bị sự bênh vực của chị cả làm cho cảm động.
Trong một khoảnh khắc, mũi cô ấy cay cay, mắt ướt nhòe.
“Cuối cùng là mọi người phải ăn uống đầy đủ! Đừng có vì ăn cùng nhân viên mà tiếc thịt. Kiếm tiền vất vả là để làm gì? Chính là để ăn ngon mặc đẹp, mẹ tiết kiệm không dùng thì cũng chỉ là đống giấy vụn thôi...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây