“Xuân Lan, xin lỗi, lúc này mới mua sữa bột cho em.” Khánh Vân Diên nhẹ nhàng nói.
Lý Xuân Lan bình thản trả lời: “Tôi đâu phải là đứa trẻ ba tuổi, uống sữa gì chứ, hơn nữa, anh có bổn phận gì mà phải mua sữa bột cho tôi!”
Nói xong, cô giả vờ thoải mái nói: “Tôi là người không khách sáo đâu, anh nhất định muốn nhường căn nhà hiện tại cho tôi, vậy thì tôi sẽ không từ chối.”
“Ừm.”
“Vậy cứ như thế đi, tạm biệt, Khánh Vân Diên.” Lý Xuân Lan nói xong lập tức quay đầu bỏ đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây