“Xuân Lan, đến rồi.” Ông chú cùng thôn lái máy cày đến đoạn đường gần nhà Lý Xuân Lan nhất rồi nói: “Sao vậy? Lâu ngày không về, quên mất nhà ở đâu rồi à?”
Lý Xuân Lan hơi ngẩn ngơ: “Vâng, cháu về nhà rồi! Cháu thật sự về nhà rồi!”
Trong nháy mắt, cô có cảm giác muốn khóc.
Cô vội vàng xách hành lý xuống xe, lúc chào tạm biệt ông chú cùng thôn, cô lấy từ túi ra một nắm kẹo to: “Chú, cái này cho các em ăn.”
“Ôi, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ này đắt lắm! Còn thứ vàng óng ánh này cũng là kẹo à? Nhìn giống như vàng vậy, chú ở sống đây nhiều năm chưa từng thấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây