Cố Nguyệt Hoài không cần thổi phồng hàng hóa của mình, vì hàng của không gian Tu Di đều là hàng chất lượng cao cả, chỉ cần nhìn là biết ngay.
Hạ Lam Chương vốn chỉ tính vài quả trứng, nhưng vừa nhìn thấy đồ trong giỏ thì lập tức vung tay mua gần hết, hơn hai mươi quả trứng, thêm một con gà mái và mười lăm ký lúc mạch, tất cả được gói chặt trong một cái túi lớn.
Trên mặt Cố Nguyệt Hoài hiện rõ ý cười, vui vẻ nói: “Trứng một đồng năm, gà mái ba đồng chín, lúa mạch bốn đồng hai, tổng cộng hết chín đồng sáu hào. Tính ra là anh mau gần hết rồi, vậy tôi cũng không về lại chợ đêm bán làm chi cho mệt, phần còn dư tặng luôn cho anh vậy.”
Trong sọt còn lại tầm hai lạng rưỡi táo đỏ và năm ký lúa mạch, nếu đem bán thì ít nhất cũng thêm được một đồng, nhưng nể tình tô mì, cô không thể để Hạ Lam Chương trở thành kẻ tiêu tiền hoang phí, thế nên xem như chút quà tặng người đi.
Với lại, cô cũng lười tới đó ngồi chờ lắm rồi, có thời gian đó chi bằng về nhà trồng lúa mạch còn hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây