Đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu khẽ mím, anh cúi đầu nhìn ánh mắt của cô, rồi in một nụ hôn lên trán cô: “Chờ anh ở đây.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, khẽ đáp, nhìn Yến Thiếu Ngu bước ra khỏi bụi cỏ, móc súng lục ở bên hông ra, bồi thêm mấy nhát sung vào ngực từng thi thể. Sau khi làm xong, anh vừa định trở về bên cạnh Cố Nguyệt Hoài thì nghe thấy có tiếng bước chân nườm nượp truyền đến từ nơi xa.
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt lên nhìn thoáng qua, đi đến bên cạnh Yến Thiếu Ngu: “Là bọn Mạnh Hổ.”
Hai người bọn họ đứng giữa núi thây biển máu, tình huống này khó tránh khỏi có chút kinh khủng. Lúc Mạnh Hổ, Hạ Lam Chương và những người khác của trung đội 168 đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, thi thể binh sĩ nước M la liệt khắp nơi khiến bọn họ chấn động.
Hạ Lam Chương vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cô không sao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây