Yến Thiếu Ngu cũng biết nặng nhẹ, nghe Cố Nguyệt Hoài nói vậy thì đáp: “Được!”
Rất nhanh anh đã sắp xếp từng đợt chiến sĩ leo lên vách đá ngay ngắn đâu ra đấy, để tới tiếp ứng cho Vương Hâm. Chỉ cần lấy được túi tiếp tế thì một khoảng thời gian dài trung đội 168 sẽ không cần phải tiếp tục rầu rĩ chuyện vật tư nữa, ít nhất cũng không cần lo lắng đến mức bức bối.
Là một chiến sĩ, không sợ hy sinh thân mình vì tổ quốc, cũng không sợ chết ở nơi sa trường, chỉ sợ chết im hơi lặng tiếng, không hề có giá trị.
Anh là trung đội trưởng, đương nhiên phải làm gương cho binh sĩ, dẫn đầu leo lên vách đá, những người khác theo thứ tự sắp xếp mà theo sát phía sau. Bởi vì Mạnh Hổ vừa mới trở về, không có tham dự vào nhiệm vụ túi tiếp tế lần này, cùng Cố Nguyệt Hoài ở lại dưới vách núi.
Mạnh Hổ lộ vẻ vui mừng thật sự, trên mặt nụ cười tươi: “Thật tốt, có những túi tiếp tế này, trung đội 168 của chúng ta lại có thể chống đỡ một đoạn thời gian dài. Không nói tới chuyện gì khác, chỉ cần chúng ta kiềm chế được quân địch, cũng đã thu được không ít chiến công ròi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây