“Khụ khụ…” Cố Tích Hoài ho khan liên tục, bên tai đỏ ửng lên.
Tuy rằng đã đưa thư rất nhiều lần, nhưng mỗi khi bị trêu chọc thì vẫn cảm thấy mặt mày nóng ran.
Cố Chí Phượng ghét bỏ liếc mắt nhìn anh ấy, vô cùng chướng mắt dáng vẻ không có tí tiền đồ nào của con trai.
“Cha, cũng phải một thời gian nữa phòng mới mới chuẩn bị, lúc nào rảnh chúng ta tới chỗ thợ mộc tạo một ít gia cụ đi, lấp đầy nhà mới, chúng ta cũng dành thời gian tổ chức hôn lễ cho anh cả và chị dâu.” Cố Nguyệt Hoài nuốt nước miếng, nghĩ đến nhà mới nói như vậy.
Nghe vậy, tay Cố Đình Hoài ngừng lại, anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, giọng nói có hơi khô khốc: “Không cần đâu bé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây