Cố Duệ Hoài lao tới và hất mạnh Cố Nguyệt Hoài sang một bên.
“Tiểu Tĩnh! Tiểu Tĩnh, em không sao chứ? Em đừng khóc nữa.” Cố Duệ Hoài ngồi xổm trên mặt đất. Nhìn thấy Điền Tĩnh khóc nghẹn ngào nức nở, khuôn mặt anh ta tràn ngập vẻ bối rối. Khi anh ta quay lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt chỉ toàn sự ghê tởm.
Anh ta cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực, hạ giọng nói: “Nếu như chúng ta đã không sử dụng mảnh đất này, vậy để Tiểu Tĩnh sử dụng thì đã sao? Cố Nguyệt Hoài, mày lúc nào cũng hẹp hòi và ích kỷ như vậy, trông mày khó chịu chết đi được!”
Nghe vậy, Điền Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt cô ta đỏ hoe như một con thỏ vô hại.
Cô ta nhẹ nhàng kéo tay áo của Cố Duệ Hoài, nhỏ giọng có chút ấm ức: “Anh hai Cố…anh anh đừng nói như vậy, đều là do em không tốt, là lỗi của em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây