Thấy Cố Tích Hoài không nói lời nào sau một lúc lâu, Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Anh không tin ư?”
Cố Tích Hoài vẫn không nói một lời mà cứ nhìn chằm chằm vào cô như cũ. Một lát sau, anh ấy mới thốt ra một câu: “Cũng là không phải là anh không tin. Tuy nhiên, em mới có mười tám tuổi, tại sao em lại có thể che giấu chuyện giỏi như vậy chứ? Chuyện lớn như vậy mà em cũng không nói một tiếng với cả nhà nữa. Cố Nguyệt Hoài, em lợi hại!”
Những lời này cũng là lời thật lòng của anh ấy. Nếu không phải bởi vì đây là em gái của mình, chắc chắn anh ấy đã quỳ lạy cô một cái rồi.
Phố lương thực là sản nghiệp gì cơ chứ? Gần như nó có thể sánh ngang với những nhà máy lớn nổi tiếng khác, nói là mỗi ngày thu lợi nhuận bằng một đấu vàng cũng không ngoa. Đứa em gái Cố Nguyệt Hoài của anh ấy là một nửa chủ nhân của phố lương thực, ai mà tin cơ chứ?
Giống bị anh ấy chọc cười, Cố Nguyệt Hoài chống cằm nói: “Lúc ấy, em cũng chưa nghĩ tới việc có thể kiếm tiền.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây