Nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của anh ta, đột nhiên Cố Chí Phượng thở dài nặng nề.
Ông ấy xua tay với vẻ mệt mỏi: “Thằng cả, con đưa nó về phòng đi, đừng để nó chạm vào lương thực nữa.”
“Cha!” Cố Duệ Hoài mảnh khảnh trợn to mắt, trên mặt anh ta lộ ra vẻ không tin thể tin ni, đây chẳng khác nào đang đề phòng anh ta!
“Được rồi! Sức khỏe của cha không tốt, em bớt nói vài lời đi.” Cố Đình Hoài cau mày kéo Cố Duệ Hoài về phòng.
Cố Chí Phượng thổi tắt ngọn đèn dầu, lặng lẽ ngồi trên giường một hồi lâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây