Cố Nguyệt Hoài ngồi yên, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như đã tập thành thói quen.
“Bé à, trước đây em ngồi xe lửa, cũng có chuyện như vậy sao?” Cố Tích Hoài nghe tiếng ồn ào rồi tiếng khóc trong xe, có chút đứng ngồi không yên. Anh ấy kề sát Cố Nguyệt Hoài, trong giọng nói đã không còn thoải mái như lúc mới lên xe.
Cố Nguyệt Hoài mở mắt, nhìn chung quanh một chút, giọng điệu bình tĩnh: “Dễ dàng nhìn thấy mà.”
Cố Tích Hoài nặng nề gật gật đầu, chợt lại gần Cố Nguyệt Hoài, thành khẩn nói: “Thật sự quá đáng sợ, may mắn có em đi cùng anh, nếu không anh chắc chắn không được an toàn.”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài liếc anh ấy một cái, gương mặt cười như có như không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây