“Vậy mà cuối cùng, mấy người còn có thể giẫm lên nhà họ Cố để lấy được công việc mà người người hâm mộ, rốt cuộc nhà họ Cố có lỗi gì với mấy người? Bộ mặt tham lam này của mấy người trông thật ghê tởm, thiệt thòi các anh cũng là có thể diện công tác người, nói ra không sợ người chê cười sao? Loại người như mấy người mà cũng có công việc vẻ vang, nói ra không sợ người ta chê cười ư? Mau cút đi, còn trì hoãn thêm nữa thì tôi sẽ đến xưởng của mấy người mà khua chiêng gõ trống đấy!”
Giọng nói Cố Tích Hoài mang theo sự uy hiếp lạnh như băng, nếu không phải vẫn còn tố chất, đã sớm cầm chổi đuổi người rồi.
Mấy người bị hỏi cho á khẩu không trả lời được, Cố Thiên Phượng vẫn còn một chút lương tâm, cảm thấy có chút khó xử, cẩn thận nhớ lại thời thơ ấu ở nhà cũ, đúng là không thể nói ra nửa chữ không, bọn họ làm vậy thật sự có chút vô lương tâm.
Cố Ngân Phượng chợt nghe Cố Tích Hoài muốn đến xưởng bông nói chuyện khó nghe của bà ta, sắc mặt lập tức thay đổi. Bà ta là một người sĩ diện, bình thường ở trong xưởng đã không ít lần khoe khoang chị cả anh rể của mình là lãnh đạo của đại viện hội ủy ban cách mạng huyện, trong xưởng có ai mà không nể bà ta?
Lỡ như đầu óc Cố Tích Hoài thật sự có vấn đề mà đi lớn tiếng rêu rao chuyện bà ta đến nhà họ Cố đòi tiền, vậy sau này bà ta biết phải làm sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây