Vạn Thanh Lam trước nay luôn là người thích tham gia vào chỗ náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy các nông dân mặt bủng da chì kia, cô lại không dám gia nhập vào.
Ba người đứng ở góc xa, Vạn Thanh Lam bối rối hỏi: “Những người này rốt cuộc là ai? Sao lại không nói chuyện tử tế chứ?”
Hoàng Bân Bân nhìn cô, cười khổ: “Thanh Lam, cha mẹ em chỉ có mình em là con một, nhà ít người, lại còn có thu nhập, đương nhiên sẽ không thấu hiểu được sự khó khăn của người dân bình thường. Theo anh được biết, rất nhiều nông dân ở nông thôn đã nghèo tới mức không có cơm gạo để ăn rồi.”
Vạn Thanh Lam sửng sốt, tỏ vẻ không dám tin đây là sự thật: “Nghèo không có cơm ơn? Nghiêm trọng vậy sao?”
Sao lại không nghiêm trọng chứ? Cố Nguyệt Hoài âm thầm đáp lại một câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây