Cố Nguyệt Hoài chẳng thèm nâng mí mắt lên nhìn, cô bình thản nói: “Ừ, đi thôi.”
Bạch Mân thoáng nhìn qua Cố Duệ Hoài, thấy anh ta đang nhìn Cố Nguyệt Hoài chằm chặp, cô không khỏi nhíu mày, tự giác lùi về sau để chắn tầm mắt của đối phương, khẽ giục: “Chúng ta mau về thôi.”
Cô kéo tay Cố Nguyệt Hoài, chào tạm biệt Vạn Thanh Lam rồi vội vàng rời đi.
Cổ họng Cố Duệ Hoài nhấp nhô lên xuống, bàn chân hơi động đậy, tính đuổi theo hai cô, nhưng cuối cùng vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Tròng mắt anh ta khô khốc, muốn khóc nhưng chẳng khóc nổi, chỉ có thể bối rối dụi lên khoé mắt đỏ bừng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây