Giọng nói Yến Thiếu Ngu rất nhạt, không mang theo cảm xúc, nói thẳng: “Quân nhân.”
Hứa Ân sửng sốt, nhìn thoáng qua quân trang trên người anh, bỗng chốc bên tai đỏ ửng xuống tới cổ, chỉ cảm thấy Yến Thiếu Ngu cố ý lấy cô ta ra đùa giỡn. Người ta hỏi câu hỏi này, là hỏi về bối cảnh thân phận của anh, ai nhìn mà không biết anh là quân nhân chứ?
Cố Nguyệt Hoài đứng lên, miễn cưỡng duỗi thắt lưng, nói: “Đồng chí Hứa, cô cũng không cần tiếp tục thăm dò, chúng tôi chỉ là người bình thường, không có bối cảnh gì đặc biệt. Chẳng qua đến đây mở mang kiến thức, vừa không có mục đích, cũng không có ác ý.”
Hứa Ân lộ vẻ mặt không tin, ngày hôm qua gặp ở cửa hàng ký gửi, hôm nay lại gặp ở chỗ này, có thể là trùng hợp sao?
Nhưng hoài nghi của cô ta không có duy trì được bao lâu, bởi vì cửa hội trường bỗng nhiên yên tĩnh, chợt phát ra một trận ồn ào náo nhiệt. Tất cả mọi người nhìn qua, một đám người mặc tây trang giày da, đi vào với vẻ uy nghiêm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây