Nhưng mà… ba đồng năm hào?
Chu Dung Dung thò tay sờ sờ túi, bên trong chỉ có đúng năm đồng. Hôm nay cô ấy tới đây là để mua xì dầu và đồ hộp chứ không phải mua giày, nay nhà cô ấy có khách nên tí nữa còn phải tiện đường ghé ngang tiệm cơm Quốc Doanh mua hai món mang về.
Nếu dám xài tiền lung tung… vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, lý trí của Chu Dung Dung lập tức quay lại.
Cố Nguyệt Hoài thấy trên mặt cô ấy để lộ vẻ do dự, có dấu hiệu lắc đầu từ chối thì vội nói: “Loài hoa mà tôi vẽ trên giày tên là đăng tiêu, từ xưa, đăng tiêu thường được ví như là biểu tượng của chí hướng cao xa, vẻ đẹp lộng lẫy của nó có thể sánh ngang với vầng thái dương, thậm chí có rất nhiều các nhà văn nhà thơ sáng tác ra những tác phẩm ca ngợi nó.”
“Tôi cho rằng chỉ có những cô gái thành phố như cô mới đủ tư cách mang đôi giày này, nhưng nếu cô không cần, vậy tôi không bán nữa, cầm về nhà trưng, đợi chừng nào có cơ hội thì lấy ra mang vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây