Một lát sau, nghe được tiếng bước chân đi xuống lầu, đuôi lông mày của cô hơi nhướng lên, cô ngẩng đầu nhìn về phía người đang bước tới. Khi thấy đó là Thạch Bác, đáy mắt của cô xuất hiện sự hiểu rõ, xem ra cuối cùng là thân phận người bình thường này của cô không lọt vào mắt xanh của Tống Lâm nên tiếp theo là tiết mục tiễn khách phải không?
Cố Nguyệt Hoài thở dài một tiếng. Vốn dĩ là cô muốn ở lại khuôn viên thành ủy để điều tra thêm một chút về chuyện của Tống Lâm, đáng tiếc.
Chỉ hy vọng là Tống Kim An không phụ lòng nhờ vả của cô mà giải quyết sự việc ở thành phố Phong. Bằng không, sau này xưởng Lưu Ly và con trai Mặt Sẹo kiểu gì cũng sẽ gây một chút phiền phức cho cô và Hình Kiện, mà thứ cô ghét nhất chính là phiền phức.
Trong lòng của Cố Nguyệt Hoài đang suy tư, nhưng cơ thể không hề dừng lại, cô đứng thẳng người lên, không đợi cho Thạch Bác kịp mở miệng đã nói ngay: “Có vẻ như thanh niên trí thức Tống có việc, tôi không quấy rầy nữa.”
Nói xong, cô xoay người đi về phía cửa, Thạch Bác bị một màn biểu diễn này của cô làm cho sững sờ một lúc lâu. Thấy người đã đi ra cửa, anh ta nhấc chân lên vội đuổi theo hai bước, gọi: “Đồng chí Cố, chờ một chút!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây