Cố Tích Hoài ngẩng đầu khỏi quyển sách, dán mắt nhìn bóng lưng dần xa của Cố Nguyệt Hoài, tới khi hoàn hồn lại vùi đầu vào sách vở.
Từ sau cái lần bị thương vỡ đầu đó, cô em gái này của anh ấy như tỉnh táo lại, không còn ngu ngốc và chán ghét giống lúc trước nữa.
Có điều anh ấy cũng chẳng mong cô sẽ có tài năng gì để cống hiến cho cái nhà này, chỉ cần sau này, lòng cô hướng về người nhà, đừng tối ngày u mê mù quáng, trong mắt trong tim ngoại trừ đàn ông ra thì không lọt được thứ gì khác.
Sau khi trai tráng trong nhà bắt đầu làm việc, hoàn cảnh túng quẫn của gia đình cũng giảm bớt chút đỉnh. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện mai mốt sẽ ít có thời gian đi học, Cố Tích Hoài càng thêm quý trọng sự thanh thản và tự tại trước mắt.
***
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây