“Được được được, tôi sợ cô rồi, cô cũng đừng dùng ánh mắt nhìn u ác tính này nhìn tôi nữa, tôi cũng là một người đáng thương thôi!”
Hình Kiện kêu rên một tiếng rồi đặt mông ngồi xuống giường nhỏ, còn thổi thổi ngón tay bị dập nát của mình, lúc ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt gã ta tràn đầy oán hận, gã ta dễ dàng sao? Vì sao lại đụng phải một Sát Thần như thế?
Cố Nguyệt Hoài cũng không ngạc nhiên, cô thản nhiên cầm khăn khăn mặt trên giường rồi lau khuôn mặt bẩn thỉu của Hổ Tử: “Nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các anh là băng đảng gì, tại sao Hồ Tử lại có thái độ như vậy với anh.”
Hình Kiện thở dài, muốn chế nhạo trêu chọc Cố Nguyệt Hoài thêm vài câu, nhưng nghĩ tới sự tàn nhẫn của người phụ nữ này, cuối cùng vẫn không dám giả ngu nữa. Gã ta ho nhẹ một tiếng rồi kể bí mật, hoặc là nói mọi chuyện ẩn giấu sau chuyện này cho Cố Nguyệt Hoài.
Nơi này tuy là một ngôi làng, nhưng thật ra chính là một nơi tụ tập của những người đáng thương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây