Cố Nguyệt Hoài xoa xoa ngón tay, thình lình cười.
Anh Hình này quả nhiên là một người tàn nhẫn độc ác, ra tay không mang theo một chút do dự, người như vậy nếu đi trên con đường đúng đắn, nói không chừng còn có thể gây dựng sự nghiệp lớn, chỉ là không biết bây giờ Tống Kim An có thể chịu đựng được hay không.
Trong lúc Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi, tiếng kêu đau đớn bên ngoài vốn bị đè nén càng thêm rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu đau đớn biến mất, giọng nói của Tống Kim An cũng vô thanh vô tức, không còn nghe thấy.
Cố Nguyệt Hoài thở dài, giọng điệu vừa như đáng tiếc, lại vừa như bất đắc dĩ: “Không phải chết rồi đó chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây