Trần Nhân thấy Nguyệt Hoài không phản ứng, còn tưởng lời nói của mình có tác dụng.
Cô ta đi về phía trước vài bước, lại túm vài cây cỏ ném vào người Cố Nguyệt Hoài, cười lạnh nói: “Có vài người vẫn nên ít mơ mộng lại một chút sẽ tốt hơn đấy, cũng không lấy vũng nước tiểu làm gương soi lại bản thân, dáng người vừa béo lại vừa xấu mà còn muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng à?”
Bỗng nhiên Cố Nguyệt Hoài chuyển động, cô lảo đảo rồi ngã ngồi trên mặt đất, cũng may là bình nước trong tay còn giữ vững.
Động tác của cô rất chật vật, miệng cũng không nhàn rỗi mà hô to: “Đánh người! Trần Nhân lại khắc khe và phân biệt giai cấp đồng chí rồi!”
Trần Nhân thấy Nguyệt Hoài trắng trợn va chạm như vậy, sắc mặt đã trắng lại càng trắng hơn nữa, cảnh tượng quen thuộc như vậy, đây là lần thứ hai kéo cô ta vào trong cơn ác mộng, đến chết cô ta cũng không quên được tình hình ngày đó cô ta một thân một mình bị kéo tới đại đội nhận chỉ trích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây