Cố Nguyệt Hoài vào văn phòng, tháo găng tay và mũ xuống, Vạn Thanh Lam lập tức tiến lại gần, vẻ mặt hăng hái bừng bừng nói: “Nguyệt Hoài, buổi trưa chúng ta cùng nhau ra đầu đường ăn hoành thánh đi?”
“Được đó, nhưng cha tôi và anh tôi cũng tới, cô không ngại thì chúng ta cùng ăn.” Cố Nguyệt Hoài cười cười, ngồi xuống vị trí, hà hơi mấy cái vào lòng bàn tay, đợi thoáng chốc ấm lên thì bắt đầu vẽ bản thảo.
Vạn Thanh Lam vừa nghe, trong mắt thậm chí xẹt qua vẻ vui mừng: “Không ngại không ngại!”
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn cô ấy, bắt được niềm vui trong đáy mắt cô ấy, cũng im lặng.
Có như thế nào cô cũng không ngờ, đồng nghiệp Vạn Thanh Lam nói nhiều kiêm nhiều chuyện của cô lại để ý đến anh cả Cố Đình Hoài, mà chuyện này còn phải nhắc đến từ một buổi sáng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây